Hiện tại hai giờ

Một

Giờ tại Hà Nội, trời ấm áp, trời mây. Tôi đứng trước cửa nhà, nhìn vào con đường đầy người. Thời gian không đủ để tôi suy nghĩ, chỉ có hai giờ nữa, tôi sẽ không thể đứng ở đây. Tôi biết rằng, tôi phải đi, phải đi nhanh chóng. Nhưng tôi không thể, không thể rời khỏi nơi này.

Đằng kia đường, một người đàn ông đang đứng và chờ. Mặc áo sơ mi trắng, quần khô, đôi chân chân dài, mắt nhìn về phía tôi. Tôi không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy anh ta rất đơn thần. Tôi tự hỏi, tại sao anh ta không đi? Tại sao anh ta lại chờ ở đây?

Tôi biết rằng, hai giờ sẽ qua rất nhanh. Tôi sẽ không thể ngồi lại và nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi sẽ không thể nghe những câu chuyện cổ tích về những người đã đi trước tôi. Tôi sẽ không thể nhìn vào những bức ảnh quanh năm, những bộ phim đêm, những cuốn sách văn học. Tôi sẽ không thể nói chuyện với những người tôi yêu, những người tôi thích. Tôi sẽ không thể ăn uống, ngủ giấc. Tôi sẽ không thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn muốn đứng ở đây, đứng trước cửa nhà. Tôi vẫn muốn nhìn vào con đường đầy người, nghe tiếng ồn ào. Tôi vẫn muốn cảm nhận sự hiện thực này, cảm nhận sự sống đang diễn ra quanh tôi.

Tiếng Việt  第1张

Hai

Đúng hai giờ, tôi đi lên xe bus. Trong xe bus, tôi ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường vẫn đầy người, tiếng ồn ào vẫn tiếp tục. Tôi tự hỏi, tôi sẽ đến đâu? Tôi sẽ làm gì?

Tôi biết rằng, hai giờ đã qua. Tôi không thể quay lại và làm những gì tôi muốn. Tôi không thể trở lại nhà và nói chuyện với những người tôi yêu. Tôi không thể ăn uống, ngủ giấc. Tôi không thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy an ủi, trong xe bus này. Tôi vẫn cảm thấy tự do, khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi vẫn có thể cảm nhận sự hiện thực này, cảm nhận sự sống đang diễn ra quanh tôi.

Ba

Tôi đến một nơi mới, một nơi tôi chưa từng đến trước đây. Đây là một khu phố cổ, đầy bức ảnh lịch sử và các di tích cổ đô. Tôi đi lang thang trong những con hẻm chung cư, nghe những câu chuyện về những người đã sống ở đây.

Tôi biết rằng, hai giờ đã qua. Tôi không thể quay lại và làm những gì tôi muốn. Tôi không thể trở lại nhà và nói chuyện với những người tôi yêu. Tôi không thể ăn uống, ngủ giấc. Tôi không thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy thích thú, ở nơi này. Tôi vẫn có thể cảm nhận sự hiện thực này, khi nghe những câu chuyện về quá khứ. Tôi vẫn có thể tưởng tượng ra những bức ảnh lịch sử, khi nhìn vào những bức ảnh quanh năm.

Bốn

Tôi quay trở lại nhà, qua hai giờ mà tôi đã không thể quay lại. Nhà vẫn ấm áp, trời mây. Tôi nhìn vào con đường đầy người, cảm thấy như chỉ mới giờ sáng.

Tôi biết rằng, hai giờ đã qua. Tôi không thể quay lại và làm những gì tôi muốn. Tôi không thể trở lại nhà và nói chuyện với những người tôi yêu. Tôi không thể ăn uống, ngủ giấc. Tôi không thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy an ủi, khi nhìn vào con đường đầy người. T